Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

một bài chửi ngắn mang chất triết học và được viết một cách rất vụng về mà đến chính người viết cũng không hiểu tại sao lại phải đặt một cái tựa dài như thế này

Các ngươi, đúng, các ngươi đó. Ta thực sự thấy kinh tởm các ngươi. Nỗi đau các ngươi là cái chó gì mà các ngươi cứ thích xé toang nó ra và đem khoe những vết sẹo rướm máu bẩn đấy vào mặt đám người hạ đẳng ? Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, các ngươi nghĩ các ngươi có sức mạnh từ nơi đâu, mà các ngươi chỉ dựa vào nỗi đau của bản thân mà phán xét một cách phiến diện về con người như vậy ? Chẳng há các ngươi đã bị mù quáng bởi chính các ngươi hay sao ? Mù quáng đến độ các ngươi chỉ nhìn thấy chính bản thân các ngươi, đến độ các ngươi coi rằng nỗi đau của các ngươi là to lớn nhất. Mỗi lời nói của các ngươi như con dao đâm xuyên vào tâm can ta, làm ta đau đớn thay cho các ngươi. Ta cảm thấy tuyệt vọng vì ta không thể làm cho các ngươi thức Ta cảm thấy bế tắc vì ta nhận ra rằng ta không đủ sức mạnh, trí lực để tác động vào tâm can các ngươi. Vì ta yêu quý các ngươi, vì ta biết các ngươi không phải là những kẻ hạ đẳng kia !

 Các ngươi, các ngươi hãy nghe ta nói đây ! Hãy dừng lại trước khi bị chết chìm ! Các ngươi muốn nhìn thấy nhiều thứ thì hãy đặt con mắt của các ngươi ra khỏi bản thân của các ngươi đi ! Các ngươi muốn nhìn thấy điều quan trọng nhất thì hãy nhìn bằng trái tim các ngươi đi ! Các ngươi hãy xé nát lớp mặt nạ của tinh thần trì độn nặng nề đã làm mù mắt các ngươi đi ! Các ngươi hãy dùng tình cảm thật của mình mà giúp nhau nâng đỡ tinh thần của các ngươi, để các ngươi không phải chết trong sự cô đơn do chính các ngươi tạo ra !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét