Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

告白 (kokuhaku) - Confessions

Testuya Nakashima, sao ông lại độc ác vkl như thế này. Ông từng hiếp dâm tôi bằng bộ phim Shimotsuma Monogatari, giờ lại tiếp tục hiếp dâm tôi một cách dã man bằng Confessions. Sự thực là xem xong phải mất đến 2 phút để hoàn hồn lại sau hơn tiếng "thoát xác".

Nhớ lại lời ông thầy chủ nhiệm của mình từng nói rằng mọi thứ đều có nguyên nhân - diễn biến - kết quả. Quả đúng là vậy. Mọi hành động của con người đều bị chi phối bởi cái luật đó. Vì sao anh làm thế ? Anh làm như thế nào ? Anh nhận được gì từ việc làm đấy ? Phim cũng không phải ngoại lệ. Moriguchi vì không chịu tin vào học sinh nên kết quả là đứa con cô vô cùng yêu quí phải chết, khiến cô phải trả thù. Shuuya vì quá mù quáng và quá tự tin nên mới bị Moriguchi dắt mũi và kết quả là chính tay Shuuya đã giết chết người mà nó hằng mong muốn được gặp. Naoki thì chỉ vì ngu xuẩn nên mới giết mẹ nó và đi vào nhà thương điên. Mizuki thì vì tự dưng đi đầu độc cả gia đình (nên chiếm cả trang nhất của thằng Shuyya) và thậm chí muốn đầu độc cả ông thầy  nên bị người mình yêu là thằng Shuuya phang chết. Bà mẹ thằng Naoki vì quá bảo vệ con, dung túng cho cả hành động sai trái của con nên cuối cùng bị chính tay nó giết chết. Ông thầy vì không nắm bắt được tâm lý học sinh nên bị bà Moriguchi giật dây và cuối cùng là để con Mizuki đổ lỗi làm thâm bại danh liệt. Mỗi một người đều nhận được một kết quả hết sức đích đáng. Tuy vậy mình thấy khổ nhất không phải bà giáo viên hay con Mizuki mà khổ nhất là ông chồng của bà Moriguchi. Chỉ vì căn bệnh AIDS quái ác mà ông không được chạm vào đứa con mình yêu quí. Và lần duy nhất mà ông được ôm con mình là khi nó đã chết, một nỗi đau vô cùng lớn mà ông phải chịu đựng.

Bộ phim mang một màu sắc xám xịt, ủ rũ với những cơn mưa ảm đạm. Tuy là mùa xuân nhưng những ánh nắng đều bị che phủ bởi mây đen vần vũ. Trái hẳn với Shimotsuma Monogatari với ánh vàng lung linh, tràn ngập màu sắc. Phim trôi chậm rãi, nhiều cảnh quay chậm trên nền nhạc của Radiohead với Boris làm phim phần nào bớt đi không khí ngột ngạt, căng thẳng.

Điểm sáng của bộ phim là khả năng nắm bắt tâm lý của bà Moriguchi. Tuy có lúc bị trật trìa (bà không tính tới việc thằng Shuuya phản kháng lại trước lũ bắt nạt và việc nó giết con Mizuki), nhưng mọi kế hoạch của bà đều thành công vì bà đã nắm được tâm lý của thằng Shuuya và Naoki. Sự thực là biết tâm lý với học sinh. Biết đặt mình vào địa vị của học sinh để suy nghĩ theo chúng nó là cả một nghệ thuật. Vì việc hiểu được học sinh là một điều rất khó, nhất là với những học sinh đang ở tuổi vị thành niên. Cái tuổi mà tâm sinh lý có những thay đổi rõ rệt. Cái câu nói cuối cùng của bộ phim cũng là để ngỏ. Sự thực là bà Moriguchi có thực sự không đưa bom để giết mẹ thằng Shuuya không ? Hay thực sự là bà ấy có đưa bom, giết chết mẹ thằng Moriguchi để nói câu nói đó cho thằng Shuuya để cho nó nếm trải cái cảm giác mà bà ấy từng phải chịu đựng khi thằng Shuuya giết con bà ấy ?

Đàn bà dễ có mấy tay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét