Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

tảo mộ

Đi đêm qua các khu mộ ở nước ngoài thì chả nói làm gì, nhưng đi qua các khu mộ ở Việt Nam thì tâm lý vững vàng đến mấy cũng đôi chút sợ. Ấy là vì các khu mộ ở nước ngoài, nhất là ở Châu Âu đều được quy hoạch rất quy củ, còn các khu mộ ở Việt Nam thì đa phần đều là tự phát. Các ngôi mộ hình thù khác nhau, xếp chồng chéo lên xuống không theo một quy luật nhất định. Cái thì đẹp, khang trang và được lát đá bóng loáng. Cái thì trông thật xấu, cỏ mọc um tùm như bị rơi vào lãng quên hoặc để xí phần mộ.Chưa kể cái khoản khói hương nghi ngút, làm mù cả một khoảng trời và làm nứt mũi người ta. Tất cả như một bản nhạc với vần điệu lộn xộn, hỗn loạn và ấu trĩ, chả ăn nhập với nhau gì cả.

Hôm qua đi về tảo mộ, nhìn thấy con chó mực đen xì buộc ở cái chòi canh. Mọi năm về mà giờ mới chú ý đến con chó đen xì đó. Mắt nó đen, đen lắm, đặc quánh lại như chứa đựng cái gì đó. Người nó run lên, không hiểu vì lạnh hay vì thấy mình đang nhìn ngắm vào nó ? Tự hỏi không biết nó đã thấy bao nhiêu cái chết ở đó rồi ? Không hiểu nó nhìn được gì ở con người, cả sống cả chết ?

Có những người đã mất lúc chỉ mới hai tuổi, có người thì đại thượng thọ. Có những người mất từ rất lâu, có những người mất mới hai ba năm gần đây. Có người mất vì bệnh tật, có người mất vì tai nạn, có người mất vì tuổi già. Cái chết, cái chết là vị khách không mời. Chả ai biết được nó sẽ ghé thăm ta vào lúc nào.

Đi tảo mộ là tết cũng hết, nhạt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét